AGE88: Không có gì trách được trái tim

Thứ Năm, tháng 8 20, 2015

Không có gì trách được trái tim


Có những chiều lặng lẽ bước bên anh
Tôi khép nép nghe tình thành kỷ niệm
Nắng chiều rơi hay lòng tôi loang tím?
Chưa một lần chung mộng, một lần thôi.


Mai mốt rồi lối cũ chỉ mình tôi
Dẫu biết vậy nhưng còn hơn gian dối
Lọc lừa nhau cả trong từng lời nói
Anh yêu người sao lại đến với tôi?


Hơn một lần tôi cảm thấy đơn côi
Đi bên anh tôi chỉ là chiếc bóng
Tôi biết anh vẫn còn ôm hoài vọng
Về một người nào đó chẳng phải tôi.


Nhưng bây giờ người ấy chắc xa xôi
Nên mắt anh vẫn thường hay đẫm lệ
Đời với anh bây giờ là dâu bể
Và tôi là chiếc bóng mãi không hơn.

----------------------------------------------------------------

Nắng chiều vừa tắt bên sông
Hững hờ con nước chạnh lòng trôi xuôi
Đêm nay còn lại mình tôi
Lục bình ai thả mà trôi ngập dòng?


Biết người còn nhớ tôi không?
Kẻ đã làm chồng, cha của người ta
Tại sao ngày đó không qua?
Khi giữa hai nhà khoảng cách là bao?


Chút tình làm lỡ đời nhau
Trách người không nỡ làm sao trách mình?
Ai xui con nước vô tình?
Trăm năm để mặc lục bình lênh đênh.


Đêm tàn và nắng vừa lên.
Đời tôi có thể nào quên được người?

----------------------------------------------------------------

Tôi về gánh nắng ra phơi

Xua đi đông lạnh cho trời sang xuân
Trăm hoa đua nở tưng bừng
Người khoe áo mới, kẻ mừng vu quy.


Ai còn mộng tưởng ra đi?
Quay về đừng để biệt ly xuân này
Kẻ kia xin chén rượu đầy
Một lần trót cạn mà say một đời.


Dậy, dậy kẻ đáng thương ơi!
Dậy nghe hoa lá, nghe lời bướm ong
Có biết xuân đến rồi không?
Người đi chưa hẳn sinh lòng riêng tư.

----------------------------------------------------------------

Anh đi rồi mình tôi vẫn còn đây
Nghe năm tháng rơi đầy đời khô héo.
Quá khứ ơi, có cách nào níu kéo?
Cho tôi về sửa lại lỗi lầm xưa.


Có ai không, rao bán để tôi mua?
Khoảnh khắc ấy nói sao vừa tiếc nuối
Gặp một lần để một đời bối rối
Sợi dây tình tôi gỡ kiếp nào xong?


Anh đi rồi tôi còn lại khoảng không
Đôi tay trắng bơi giữa dòng vô tận
Biết làm sao để đời thôi lận đận?
Quá khứ làm cay đắng cả hôm nay.


Khóc một lần chưa vơi được đắng cay
Thêm lần nữa nghe vẫn hoài đau khổ
Tôi như chiếc thuyền con không bến đỗ.
Nên suốt đời theo sóng nước lênh đênh.


"Con người chúng ta là luân kiếp, ở mỗi kiếp làm người chúng ta thương yêu ai đó, mắc nợ ai đó hoặc ai đó mắc nợ mình đó chính là duyên và nợ cho kiếp sau. Và những con người đó khi ta gặp lại ở kiếp sau thì chúng ta sẽ lần lượt phải trả. Khi ta gặp người ta yêu thương nhưng người ấy không ở được bên ta vì họ phải đi trả nợ cho người khác mà họ nợ nhiều hơn ta thì cũng đừng buồn bởi vì nếu ta và họ có duyên nợ rồi thì kiếp này không trả được thì kiếp sau họ vẫn phải trả cho ta. Chắc chắn ta và họ sẽ còn gặp lại ở kiếp sau...."
Chị Dương 
Google Comments
Facebook Comments

Đăng nhận xét

+) Khi đăng nhận xét, bạn vui lòng viết Tiếng Việt đủ dấu và nhận xét đó có liên quan đến bài viết. Rất vui vì bạn đã đọc bài và cho ý kiến.
+)Tài khoản Google như Gmail, Google+, YouTube...và Facebook là dùng để comments. Các tài khoản khác mình đã đóng lại.