Ở
một ngôi trường tiểu học nọ có tổ chức một buổi văn nghệ do chính các
học sinh trong trường biểu diễn. Họ tổ chức hẳn một cuộc thi giữa các
lớp để tuyển diễn viên cho các vai diễn trong vở kịch của trường, những
đứa trẻ rất hăng hái tham gia.
Cậu bé hàng xóm của tôi cũng là một trong số những đứa trẻ đó. Mẹ cậu nói với tôi rằng cậu đã rất nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi này. Cậu đã đứng hàng giờ trước gương để tập luyện chỉ với mong muốn có một vai diễn phụ trong vở kịch. Hơn ai hết mẹ cậu biết rằng cậu không có khiếu đóng kịch nhưng bà vẫn ủng hộ hết lòng cho nỗ lực của đứa con trai bé nhỏ.
Ngày diễn ra cuộc tuyển chọn tôi đã cùng mẹ cậu bé đến trường đón cậu tan học.
Vừa thấy chúng tôi, cậu bé vội chạy đến ngay, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn vui sướng và hãnh diện:
Mẹ ơi, mẹ thử đoán xem nào?
Và như không thể chờ được, cậu bé la toáng lên bằng giọng nói hổn hển và xúc động:
Con được cô chọn là người vỗ tay và reo hò, mẹ ạ!
(Sự
ngây thơ, hồn nhiên, đáng yêu của cậu bé khiến tôi vô cùng bất ngờ, tôi
cứ tưởng nó sẽ tức tối hay buồn rầu..., nhưng đổi lại như các bạn thấy
đấy...hãy thử nghĩ xem liệu chúng ta có được như cậu bé trong tình huống
như thế, liệu chúng ta có thể chấp nhận chỉ là người vỗ tay và reo hò
?!!?)
Với
một sự nỗ lực nhất định, đôi lúc kết quả lại không được như ta mong
muốn, đó là thực tế, vì sự mong đợi đôi khi vượt quá khả năng bản thân
mình, vấn đề là ta có chấp nhận nó như một thực tế và bằng lòng với
những gì mình có hay không mà thôi...
sưu tầm
Đăng nhận xét
+) Khi đăng nhận xét, bạn vui lòng viết Tiếng Việt đủ dấu và nhận xét đó có liên quan đến bài viết. Rất vui vì bạn đã đọc bài và cho ý kiến.
+)Tài khoản Google như Gmail, Google+, YouTube...và Facebook là dùng để comments. Các tài khoản khác mình đã đóng lại.